Trăng khuyết rồi sẽ tròn,
Trăng tròn rồi lại khuyết…
Đời người ai chẳng tiếc
Thuở trăng tròn mộng mơ.
Chưa học hết chữ “Ngờ”,
Chưa tỏ tường chữ “Nhẫn”,
Chưa được thương, được giận,
Đã lên thuyền sang sông.
Giữa trời nước mênh mông,
“Mảnh trăng già” thấp thoáng,
Như con thuyền bảng lảng
Giữa dòng đời lênh đênh.
Bến sông quê dập dềnh
Tiếng ầu ơ ảm đạm.
“Mảnh trăng già” âu yếm,
Vỗ về “Vầng trăng non”.
Trăng tròn rồi lại khuyết…
Đời người ai chẳng tiếc
Thuở trăng tròn mộng mơ.
Chưa học hết chữ “Ngờ”,
Chưa tỏ tường chữ “Nhẫn”,
Chưa được thương, được giận,
Đã lên thuyền sang sông.
Giữa trời nước mênh mông,
“Mảnh trăng già” thấp thoáng,
Như con thuyền bảng lảng
Giữa dòng đời lênh đênh.
Bến sông quê dập dềnh
Tiếng ầu ơ ảm đạm.
“Mảnh trăng già” âu yếm,
Vỗ về “Vầng trăng non”.
mình cũng đã từng ầu ơ nhưng không có trăng !
Trả lờiXóa“Mảnh trăng già” âu yếm,
Trả lờiXóaVỗ về “Vầng trăng non”.
Rất nghi ngờ câu này đấy !
Đòi người ai chẳng tiếc
Trả lờiXóaThủa trăng tròn mộng mơ
Thơ anh giầu cảm súc nhớ một thời xa xưa