Bài và ảnh : Toàn Thắng
NGÀY XƯA
Một thời rong ruổi ở chân đê
Âm vang “Cờ lau” thật hả hê,
Âm vang “Cờ lau” thật hả hê,
Cai quản đội quân bò thiện chiến,
Bạn gái làng bên cười say mê .
Ăn no bò lội sông tắm mát
Nắng chiều nhuộm tím những bờ tre
Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi
Tuổi thơ-Vũ điệu khúc sông quê.
BÂY GIỜ
Thương quá đàn bò ở quê tôi.
Những thảo nguyên xanh sắp hết rồi.
Bê tông san phẳng bao sườn núi.
Còn đâu đất để cỏ sinh sôi ?
Rơm mùa nay thành hàng đặc sản.
Ngõ cổ cây rơm khuất bóng rồi.
Em tôi lượm nhặt từng mớ cỏ,
Thương bò,vai áo đẫm mồ hôi.
Thương bò,vai áo đẫm mồ hôi.
MAI SAU
Dòng đời rồi vẫn lặng lẽ trôi,
Gắn liền bao kỷ niệm đời tôi.
Vũ điệu sông quê còn hay mất
Sườn núi,triền đê cỏ đâu rồi?
Đành rằng đất nước công nghiệp hóa.
Người quê mất đất có thế thôi…
Đền bù chút ít xây nhà mới,
Rỗi việc đồng quê thoải mái ngồi.
Chỉ thương đàn bò hết cỏ xơi…
Hay lắm Thầy ơi
Trả lờiXóaCÒN NHỚ
Trả lờiXóaAi viết vần thơ nỗi nhớ quê
Làm người lữ khách lạc cõi mê
Sương giăng đỉnh núi hồn mong mỏi
Gió lạnh hiên nhà bỗng tái tê
Phú Thọ người ơi còn núi thắm
Hạ Hoà vẫn đó những nương chè
Lang thang gặp được người quê Tổ
Gửi lại đôi lời chớ trách chê!
Dương Hà Hiếu p/s:
Kính chào bác Ngô Toàn Thắng, cháu vô tình thấy blog của bác nơi đây. Xa quê nhớ nhà, cháu xin hoạ với bác vài lời cho vui, mong bác đừng trách cứ!
Xin cảm ơn Hà Hiếu đã ghé thăm Chúc bạn gặp nhiều may mắn !
Trả lờiXóa