HUYỀN THOẠI
GIẬN THƯƠNG
Ngày xưa,các vì sao
Không lấp lánh,ngây thơ
Vì biển trời là một
Không khoảng cách ,không bờ…
Vì một cơn tức giận,
Trời rời biển ra đi.
Những chòm sao li ti
Cũng theo trời đi mãi.
Biển nhớ trời,quằn quại,
Gồng mình làm sóng sô
Thành bến đợi,bãi chờ
Thành gió gào thảm thiết.
Những vì sao nhớ biển,
Đêm đêm lại hiện lên.
Biển lặng thầm dịu êm
Ôn chuyện tình muôn thuở:
Chuyện những ngày xưa cũ
Trời và biển giận nhau:
Biển tung sóng bạc đầu.
Những vì sao biến mất.
Trời kéo mây đen đặc-
Quật liên hồi bão giông…
Muốn nhìn sao lấp lánh
Chấp nhận một khoảng không:
Trời tạm dừng bão giông.
Biển đừng tung sóng bạc.
Tình yêu và tội ác
Sẽ lẫn lộn nhập nhòa
Nếu trời đêm bao la
Không còn sao lấp lánh.
Những vì sao nhí nhảnh,
Sóng sánh mặt biển xanh.
Như tình em và anh
Nếu cứ gần nhau mãi,
Biết gì là chờ đợi,
Biết gì là giận thương.
TOÀN THẮNG
Mùa giông bão 1972
Xin cảm ơn thầy đã cho rất nhiều đọc giả được thấy nhưng gi mà ở đời thường ít người nghĩ tới
Trả lờiXóa