23 thg 5, 2013

CẢM KHÚC TÌNH THƠ



Thưa các bạn!
        Tình yêu là một hiện tượng xã hội mà mỗi chúng ta chỉ có thể cảm nhận được một khía cạnh nào đó thôi. Tôi dám chắc rằng không một ai trên thế gian này hiểu hết được tình yêu. Huyền thoại Hy lạp cũng đề cập tới tình yêu từ rất xa xưa đại loại thế này: Mỗi con người dù là nam hay nữ đều chỉ là một nửa của con người hoàn hảo. Khi ấy con người hoàn hảo với sức mạnh và khả năng phi thường có thể làm ra mọi thứ và đủ điều kiện làm bá chủ thiên hạ. Bởi vậy một số vị thần đã họp bàn và quyết định chẻ đôi con người hoàn hảo thành hai nửa, quăng mỗi nửa một nơi. Nhưng khát vọng hoàn hảo đã khiến hai nửa tìm về với nhau. Cuộc đi tìm ấy gọi là tình yêu…  
Theo tôi khái niệm về con người hoàn hảo là phải biết học tập, lao động làm ra của cải vật chất, tinh thần, sinh con để duy trì nòi giống và góp phần xây dựng cộng đồng bình an, hạnh phúc. Vì vậy con người phải lập gia đình, hình thành những tế bào của xã hội. Khi tìm được một nửa của mình họ quyết định cùng nhau xây dựng và vun đắp tổ ấm bình yên để thực hiện khát vọng vốn đã tiềm tàng trong mỗi nửa. Tình yêu là keo dính kết hai nửa đó, tình yêu đích thực và bền chặt thì hạnh phúc mới tươi thắm, chan hòa. Đương nhiên đã, đang và còn sẽ xảy ra cảnh nhận nhầm một nửa vì không có tình yêu đích thực. Hậu quả thật khôn lường và đa dạng theo chiều hướng phân ly hoặc buộc phải chấp nhận sự tồn tại trong chán nản, ủ ê, bất hạnh.
Chúng ta phải thừa nhận đó là một thực trạng không mới nhưng vẫn làm nhức nhối tâm can bao người, nhất là những người chỉ biết yêu mà không phân biệt rõ khái niệm thế nào là: Tình yêu đích thực. Theo tôi có lẽ nên hiểu nôm na thế này: Đó là những suy nghĩ và hành động có mục đích chân chính, trong sáng, rõ ràng với một thái độ trung thực. Hai nửa của một sự vật và hiện tượng tác động không ngừng, tự mình, tự nhiên và tự do; vì nhau, cho nhau và không vụ lợi. Sẵn sàng hy sinh tất cả để xây đắp và gìn giữ món quà thiêng liêng của thượng đế đã ban tặng cho con người – Tình yêu đích thực.
Mời các bạn cùng đồng cảm và chia sẻ với những hoàn cảnh éo le đó. Riêng tôi xin chia sẻ bằng những cảm xúc mộc mạc trong bài thơ dưới đây. Mong các bạn cùng cảm nhận và góp ý bổ sung thêm cho hoàn hảo ạ.
         Xin ghi nhận và đa tạ.

CẢM KHÚC TÌNH THƠ

                Thân tặng những mảnh đời dang dở

Anh đọc được khúc tình thơ em viết,
tình cờ trong khoảnh khắc nhập nhòa,
chợt nhận ra bao trăn trở, xót xa,
đang hành hạ một mảnh đời oan trái.

Em vô tư đặt cả thời con gái
vào một nơi không phải nửa của mình.
Đổi ngọt ngào, thơm thảo, trắng trinh
đành phải nhận những đắng cay, chua chát.

Dòng đời vẫn trôi xuôi ào ạt.
Riêng tình em chảy ngược về nguồn.
Nén tủi hờn, ngăn dòng lệ trào tuôn
ru nỗi buồn ngủ yên để sống và tồn tại.

Điều duy nhất em được là: “Bớt dại,
sau những điều cử tưởng mình khôn”.
Thương thân nhiều nhưng không thể nào hơn
bằng tự giận chính mình em ạ.

Phía trước còn biết bao nghiệt ngã,
phải trái, trắng đen, điên đảo khôn lường.
Em đang đi đến ngã ba đường,
trong giông bão, giữa màn đêm chập choạng.

Cả hai ngả đều chập chờn, chạng vạng.
Không thể dừng chân, không thể đợi chờ,
không thể vô tư, không thể dại khờ…
chỉ được chọn một trong hai lối rẽ.

Sẽ tiếp tục nhận những điều buồn tẻ,
nếu lại nhầm: lý trí với lương tâm!
Hãy nghe trong đêm tiếng thì thầm, xa xăm, 
lời tiên tổ vọng về mách bảo:

“Tất cả đang chờ bên kia dòng Uẩn Ảo.
Tình yêu đích thực mới có phép nhiệm màu
xua tan bão giông, bắc những nhịp cầu
đưa ta đến những bến bờ hạnh phúc”.

Câu hỏi lớn: Ôi tình yêu đích thực ???
Không chỉ mình em tìm được cách trả lời.
Có nên tin không:“…muôn sự tại trời…”?
“…nhân định thắng thiên…”?
                               Mình cùng suy ngẫm.


             Chiến sĩ – Nghệ sĩ: Ngô Toàn Thắng 

1 thg 5, 2013

ĐÒ ƠI !



Trong những cuộc hành trình tiến về phía trước, không phải lúc nào cũng thuận lợi như ý ta mong muốn. Nhiều khi phải chấp nhận đợi chờ, thậm trí phải chịu khổ nhục để tồn tại và cầu mong phát triển. "Con Đò" quê tôi nhẫn nại, lầm lì nằm đó không cần biết ai sẽ đến và ai sẽ ra đi. Đò chỉ làm nơi dừng chân nghỉ tạm và đánh dấu, ghi nhận những ai đã từng đến và làm nghĩa vụ của một nhân chứng bất đắc dĩ thế thôi.
“Con Đò” ẩn dụ nhiều nhậy cảm vừa thật lại vừa hư. Cuối cùng ta vẫn nhận ra đó là nơi đưa ta đi nhưng chưa hẳn đã đón ta về… Đò ơi !!!