1 thg 10, 2010

TRƯỚC NGÀY GIỖ CHA



THEO DẤU CHÂN CHA

Kính tặng Cha nhân ngày giỗ đầu 
(11/Giêng/Canh dần - 2010)




MÙA XUÂN TRÊN QUÊ HƯƠNG



NƠI GIAO HÒA TÂM LINH



LÀNG VẠN QUÊ CHA THỜI ẤU THƠ



CHA VẪN ĂN CÙNG MẸ 
BỮA CƠM CHIỀU ĐẠM BẠC

Con lần theo những dấu chân Cha.
Tám mươi bảy mùa xuân,
Để lại trần gian những bước đi vội vã.
Dòng đời vẫn trôi từng ngày hối hả
Dấu chân còn mà con chẳng thấy Cha…







 
Sắc trời xuân quê rực nở lộc và hoa.
Con nhớ lại tuổi thơ chập chững.
Cha dắt con đi từng bước chân chưa vững,
Rồi thả con,cha dang rộng vòng tay.
Con ào tới,ngã vào lòng cha,cười ngất ngây.
Một khoảng trời thơ suốt đời con nhớ.
Vì có nhiều đâu chỉ một lần tuổi nhỏ,
Được cha dịu dàng nâng bước con đi.
Sau chín năm kháng chiến trường kỳ,
Cha trở lại con đã thành cậu bé,
Quàng khăn đỏ- góc quốc kỳ màu đỏ,
Một hai!một hai theo nhịp trống cà rình.
Một khoảng trời hồng rực rỡ bình minh.
 
Hết khoảng lặng không dài giữa hai trận đánh,
Cha lại lên đường trong đoàn quân dũng mãnh,
Vọng lại quê hương ca khúc quân hành.
Dòng thời gian trôi trong khốc liệt chiến tranh.
Con khôn lớn lại theo cha đứng vào đội ngũ.
Những chàng trai từ quê hương Đất Tổ,
Bốn ngàn năm trung dũng ngoan cường,
Bốn ngàn năm kiên định một con đường:
Dựng và giữ đất con Hồng cháu Lạc
Lời thề sắt son suốt đời ghi tạc,
Thành lẽ sống làm người không thể nhạt phai.





 
Xuân Trường sơn rực rỡ cánh hoa mai.
Trời Tây bắc hoa ban rừng ngợp nắng.
Dấu chân cha đi qua từng trận thắng.
Ở hậu phương mẹ khấp khởi mong chờ,
Dệt nỗi nhớ thương thành những vần thơ,
Theo cánh thư xanh gửi ra tiền tuyến.
Cho vơi đi phần nào lòng khát khao,lưu luyến.
Nghĩa nước,tình nhà chĩu nặng hai vai…
 
Có một con đường luân hồi dấu Trần ai.
Mỗi kiếp người một thời thân gửi.
Sao tránh khỏi những đớn đau,buồn tủi,
Sau mất mát,đắng cay là hạnh phúc chan hòa.
Một khoảng đời nhuộm cả máu và hoa,
Cả nước mắt,nụ cười và còn hơn thế nữa.
Dấu chân cha đã đong đầy tất cả,
Giông bão,đạn bom,nắng biển,mưa ngàn
 
Bên mộ phần cha,con nhận ra dấu chân.
Cha vẫn đi về trong vĩnh hằng siêu thoát.
Nơi chỉ có tình yêu thương chân thật.
Xóa bỏ mọi hận thù,lừa đảo,dối gian.
Trên thanh cao vĩnh viễn mùa xuân,
Vẫn âm vang bản trường ca bất tận.
Nơi những linh hồn không còn thù hận,
Chỉ có tình yêu,hạnh phúc,hòa bình
Bóng tối lui dần rực rỡ bình minh…
 
                    Xuân Canh dần-2010
                             Con trai
                       Ngô Toàn Thắng
   Tôi xin thay mặt thân mẫu và toàn thể gia đình xin chân thành cảm ơn các bạn trên mạng internet trong thời gian qua đã ghé thăm và có lời sẻ chia nỗi niềm thương cảm của chúng tôi trong ngày giỗ đầu cha tôi.
   Vì công việc bộn bề nên tôi không qua thăm các bạn được xin lượng thứ!Tôi đã trình tấu với cha tôi sự sẻ chia của các bạn và tin rằng ở nơi chín suối ông sẽ nghe thấu và ghi nhận.
   Một lần nữa xin cảm ơn các bạn!!!

24 thg 5, 2010

GỬI CON GÁI YÊU



GỬI CON GÁI YÊU

Thân tặng con: LNH

Người giàu sẽ cho con nhiều thứ.

Cha nghèo chỉ tặng mấy vần thơ.

Đến khi lòng chạng vạng,bơ vơ,

Con sẽ thấy:Thơ cha là món quà vô giá.


Bao đời cánh võng, lời ru,

Ngân trên sóng nước, trăng thu dập dềnh.

Điệu Xoan, câu Ghẹo lênh đênh.

Dòng Thao,bến Đá gập ghềnh, mấp mô.

Mang dòng Gia tộc họ Ngô,

Sinh ra trên đất cổ đô-Vương Quyền;

Còn in hình bóng chiến thyền,

Diệt quân xâm lược giành quyền tự do;

Bâng lâng câu hát, giọng hò,

Trong lời ru có con đò chao nghiêng.

Gia phong nền nếp, phân miêng.

Tổ Tông Nội, Ngoại linh thiêng phù trì.

Nâng nưi từng bước con đi

Từ thời thơ ấu, đến khi trưởng thành.

Siêng năng, tu chí, học hành,

Tuy là phận gái, công danh đàng hoàng.

Nêu cao truyền thống vẻ vang.

Đền ơn cha mẹ, họ hàng thương yêu.

Bàn chân con được đi nhiều.

Tai nghe, mắt thấy bao điều văn minh.

Vì một thế giới hòa bình,

Tuổi trẻ trên khắp hành tinh rộn ràng,

Cùng nhau sáng tạo,mở mang

Con đường khoa học thênh thang vẫy chào.

Tương lai Tổ quốc dựa vào

Lớp người đang độ dạt dào tuổi xuân.

Bao lần điệp khúc hành quân

Ông, cha đánh giặc gian truân, bộn bề.

Trong tim luôn nặng câu thề:

“Đuổi quân xâm lược khỏi quê hương mình”.

Không hề quản ngại hy sinh,

Giành nền độc lập, hòa bình cho con;

Không hề suy tính mất,còn,

Hiên ngang, dũng cảm, sắt son, vững vàng.

Quê hương giờ đã khang trang.

Con đường đổi mới thênh thang, rộng dài.

Vườn đời rực rỡ nắng mai,

Nơi con luyện đức, ươm tài, phát tâm.

Nỗi lo vẫn chảy âm thầm:

Đời người đâu chỉ nhất tâm mà thành.

Tình yêu thôi thúc tuổi xanh,

Đợi người nên nghĩa, nên tình, sống chung.

Suy cho chín,nghĩ cho cùng,

Gặp người tương ngộ, tương phùng khó thay.

Con ơi! ghi nhớ điều này:

“Tình duyên trời định xưa nay vẫn là:

Kiếp người từ lúc sinh ra

Chỉ là “một nửa”,ai là “nửa” kia?

Phận-duyên sao nỡ xẻ chia.

Nhận nhầm “một nửa” xa lìa khổ thân.

Duyên tình khó tránh phân vân,

Núi này,núi nọ, tần ngần, bì so.

Tâm thành, đức sáng đừng lo

Yêu đời,Trời sẽ ban cho tình đời…

Nhận lời nên giữ lấy lời.

Tình yêu đôi lứa trọn đời thủy chung.

Dù cho giông tố, bão bùng

Gồng mình gánh chịu tận cùng gian nan.

Dù trong gian khổ cơ hàn,

Giàu trong-sạch,khó-khôn ngoan…mới là:


Một người phụ nữ nết na.

Chức năng trời đã định ra cho mình.

Biết chịu nhịn, dám hy sinh.

Cửa nhà êm ấm, nghĩa tình dài lâu.

Đừng mơ tưởng mãi đâu đâu.

Hạnh phúc là một nhịp cầu nguyên sơ,


Vắt qua dòng đợi, bến chờ.

Đi trên cầu ấy chớ ngờ, đừng nghi,

Nếu nghe lời thị, tiếng phi:

Nhà tan, cửa nát nhiều khi khó lường…”

Những lời sâu nặng thân thương,

Theo con trên những nẻo đường,dặm xa.

Ngày con tạm biệt quê cha,

Về làm dâu họ người ta đến rồi.

Chia tay cha viết mấy nhời,

Chắt chiu từ chính cuộc đời mẹ cha,

Từ lời răn của ông bà,

Tình làng, nghĩa nước mặn mà, thủy chung.

Mong con đi tới tận cùng

Con đường hạnh phúc trập trùng, gian nan…


NGƯỜI ĐẤT TỔ HOANG SƠ - TNT